First topic message reminder :
Author:Sushi_love
Status: on going
Rating:K+
Genres: tổng hợp
Disclaimer: Tất cả nhân vật đều thuộc về thế giới của riêng họ nhưng câu chuyện thuộc về tác giả
Characters: gốm - cháo và F4. Đây là câu chuyện tiếp theo của BOF nên mọi nhân vật vẫn giữ nguyên về hoàn cảnh, tính cách.
HƯỚNG DẪN LỘI PAGE: các bạn có thể ấn vào chữ : only view author's post ở trên cùng của bài viết này để đọc cho liền mạch nhé.
Summary: Sau khi du học tại Thụy Điển, Yi Jung trở về và tiếp quản tập đoàn So. Anh đã phát triển tập đoàn thành một trong những tập đoàn mạnh nhất HQ về nghệ thuật cũng như mỹ nghệ. Trong khi đó, Chu Ga Eul không làm cô giáo như mong ước trước đây của cô mà đi du học. Sau khi trở về cô đã làm phóng viên tạp chí Seoul Today. Các nhân vật khác vẫn tiếp tục làm công việc mà phần cuối BOF I đã có. Yoon Ji Hoo vừa kinh doanh, vừa làm bác sĩ tại bệnh viện Shinhwa. Jan Di cũng trở thành bác sĩ. Woo Bin và Jun PyO tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Câu chuyện bắt đầu khi Ga Eul trở về Hàn Quốc và cô dần dần "đụng" mặt người cũ...
Đặc biệt, xuất hiện thêm một số nv mới:
Lee Chul…. Park Hae Jin: phóng viên nổi tiếng của Seoul Today, được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ vì tài năng. Bạn học cùng đại học của Ga Eul rồi lại thành đồng nghiệp nên rất thân thiết với Ga Eul.
Kim Jae Joong… Kim Jae Joong: Trưởng phòng phóng viên của Seoul Today
---------------------------------
Summary:
Như người ta thường nói: Người tính không bằng trời tính. Và lời hẹn 4 năm của Yi Jung và Ga Eul đã không được thực hiện như lời họ nói trước khi anh lên đường đi Thụy Điển.
6 năm sau cái hẹn của Yi Jung và Ga Eul…
Rất nhiều thứ đã thay đổi…
Họ đã trưởng thành…
Có những công việc mới
Mối quan hệ mới…
Còn suy nghĩ của họ
... liệu có thay đổi
BOF II: Nhất kỳ nhất hội
Chap 1 - part 1: Trở lại
Tòa soạn Seoul Today, một ngày cuối đông…
Một cô gái vóc dáng nhỏ bé mở cửa phòng Tổng biên tập, cô ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn có vẻ gì rất thu hút. Có lẽ là ở gương mặt trong sáng và dịu dàng của cô
Tổng biên tập Kim Chang Min ngẩng đầu lên nhìn người mới bước vào phòng mình. Ông mỉm cười thân thiện:
- Cô Ga Eul phải không? Cô ngồi đi
- Dạ. Cảm ơn ngài Kim
- Không cần khách sáo thế. Cứ gọi tôi là chú Chang Min được rồi
- Dạ… - Ga Eul mỉm cười
[Ông ấy cho tôi một cảm giác thật đặc biệt, khác hẳn những gì tôi đã tưởng tượng. Tổng Biên tập một tờ báo có uy tín nhất nhì Hàn Quốc. Những gì Seoul today nói là những gì mà công chúng thực sự tin tưởng. Nhiều chính trị gia, các nhà doanh nghiệp và cả các nghệ sỹ đều mong muốn có một bài viết trên Seoul today. Đó là sự bảo chứng cho uy tín và thương hiệu của họ. Nhưng Kim Chang Min lại có phong thái của một nhà giáo thân thiện hơn là một cây bút sắc sảo đầy quyền lực.
Kim Chang Min đang chăm chú đọc CV của tôi. Không biết ông ấy có chấp nhận tôi không nhỉ…]
- Cô Ga Eul có thế mạnh gì?
Kim Chang Min hỏi rất đột ngột khiến Ga Eul hơi ngạc nhiên, cô chưa biết trả lời thế nào. Chang Min lại mỉm cười hiền hậu:
- CV của cô rất ấn tượng. Tốt nghiệp Học viện Báo chí Hoàng gia Anh. Từng làm cho các tạp chí hàng đầu của Anh và Đức. Điểm số trong trường học của cô cũng rất khá. Cô… học cùng với Lee Chul à?
- Vâng. Chúng tôi là bạn học. Nhưng sau khi tốt nghiệp anh ấy trở về Hàn Quốc trước còn tôi có đi làm thêm tại một số tạp chí của nước ngoài
- Rất tuyệt. Cô rất giống cậu ấy - một phóng viên đa năng, vừa có khả năng chụp ảnh tốt vừa có khả năng viết bài rất ổn. Tôi rất có ấn tượng đấy. Nhưng… tôi thực sự muốn biết, cô có thế mạnh gì?
- Tôi thiên về văn hóa nghệ thuật – Ga Eul trả lời không chút ngần ngừ.
- Vậy tại sao cô lại chọn tòa soạn của chúng tôi? Cô biết chúng tôi không phải là một tờ báo mạnh về văn hóa nghệ thuật chứ?
- Tôi biết, nhưng tôi nghĩ Seoul Today là một tờ báo mạnh ở rất nhiều mảng thì văn hóa nghệ thuật cũng nên là một mảng mạnh. Tôi hy vọng, với những gì các ngài đã có và với sự cố gắng của tôi, Seoul Today sẽ trở thành một tờ báo mạnh về văn hóa nghệ thuật
- Cô rất tự tin
- Nếu bản thân mình không tin mình thì sẽ chẳng có ai tin mình, thưa ngài
Thoáng có một vẻ bất ngờ hiện ra trên mặt Kim Chang Min. Ông không ngờ một cô gái trẻ như vậy lại có lối suy nghĩ mạnh bạo như thế.
- À, tôi hiểu rồi – Kim Chang Min mỉm cười rồi ấn một nút trên điện thoại bàn của mình – Kim Jae Joong, anh vào gặp tôi một lúc
Một người đàn ông còn rất trẻ bước vào. Anh ta có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đẹp nhưng có chút lạnh lùng.
Kim Chang Min chỉ vào Ga Eul:
- Jae Joong, đây là Ga Eul. Từ giờ cô ấy sẽ là phóng viên của anh. Anh sẽ giúp đỡ cô ấy nhé
- Chào cô. Tôi là Kim Jae Joong phụ trách phần văn hóa nghệ thuật của Seoul Today. Rất vui được gặp cô
- Chào anh. Tôi là Chu Ga Eul
- Thôi, màn chào hỏi vậy là được rồi – Kim Chang Min cười – Cô Ga Eul. Chào mừng cô gia nhập Seoul Today. Hy vọng, cô sẽ giúp chúng tôi thực sự trở thành một tờ báo mạnh về văn hóa nghệ thuật. – Kim Chang Min nháy mắt hóm hỉnh khiến Ga Eul hơi chột dạ. Liệu lúc nãy có phải cô quá tự tin không.
…
Kim Jae Joong đưa Ga Eul vào phòng làm việc chào hỏi mọi người. Toàn bộ phóng viên của phòng văn hóa nghệ thuật có 5 người. Mi Young – phụ trách phần văn hóa, Nam Sang Mil – phụ trách các chương trình nghệ thuật trình diễn, Lee Chul – phóng viên ảnh và phụ trách phần thời trang, Choi Ji Sung – phụ trách phần âm nhạc, Kim Ha Eul – phụ trách phần điện ảnh.
…
Ga Eul bước ra khỏi tòa soạn, cô hít một hơi thật dài, Seoul lúc này thời tiết không quá lạnh, những cơn gió chỉ khiến người ta hơi co mình lại, lòng thoáng bồi hồi.
Đã 5 năm cô xa đất nước này. Mọi thứ không quá thay đổi, chỉ có tâm trạng là thay đổi. Cách đây 5 năm, lúc rời khỏi Seoul, trái tim cô ngỡ như không bao giờ có thể lành lại được. Nhưng giờ… chẳng gì có thể làm nó tổn thương được nữa. Mọi vết thương đều đã thành sẹo, xù xì, xấu xí nhưng chắc chắn và mạnh mẽ.
- Seoul à… Ga Eul trở về rồi.
Ga Eul mỉm cười, cô quàng lại chiếc khăn len vừa tuột khỏi vai rồi bước vội lên chuyến xe bus vừa trờ tới. Cô cần gặp lại một người. Là người cô đã nhung nhớ suốt những năm qua.
===
Jan Di vứt phịch chiếc giẻ lau bàn xuống rồi buông người xuống ghế. Cô đưa tay chống cằm nhìn ra cửa. Kang Suk – anh chàng chủ quán cháo năm xưa trông vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn cặp kính cận dày cộp và chiếc tạp dề đỏ ngộ nghĩnh. Kang Suk tò mò nhìn Jan Di:
- Cô sao thế, hôm nay lại gây sự với Jun PyO à?
- Yah! Cái miệng ăn mắm ăn muối của cậu. Trù ẻo chúng tôi gây nhau hoài sao?
- Cần gì tôi trù ẻo, 2 người có ngày nào không gây lộn đâu?
- Aishh… cậu thật là. Tôi là người dịu dàng đấy, chỉ tại anh ta cứ hay kiếm cớ chọc giận tôi thôi
- Được rồi được rồi – Kang Suk vội vã xua tay – tôi xin lỗi. Thế cậu có chuyện gì?
- Là Chu Ga Eul. Cô ấy nói sẽ về Hàn Quốc trong tuần này nhưng lại nhất định không nói sẽ về ngày nào để tôi ra đón. Ngày nào tôi cũng hồi hộp chờ đợi cô ấy. Thật là sốt ruột
- Chắc cô ấy không muốn cô mất công ra đón
Jan Di xị mặt, cô lẩm bẩm:
- Lúc nào cũng sợ phiền hà tới người khác. Ga Eul, cậu thật chẳng thay đổi chút nào
- Geum Jan Di, nói sau lưng người khác là thói xấu đấy
- Ga Eul
Jan Di gần như nhảy bật khỏi ghế. Ga Eul đang đứng trước cửa, vóc dáng nhỏ bé, mái tóc xoăn nhẹ đen mượt và nụ cười lấp lánh như trẻ thơ.
- Ga Eul
Ga Eul cười, giang tay ra, cô nghiêng đầu:
- Có định ôm hôn bạn cũ không nào?
Jan Di gần như bay đến ôm chặt lấy Ga Eul. Cô siết chặt lấy bạn mình như sợ buông lỏng tay là Ga Eul sẽ bay mất:
- Mình nhớ cậu quá Ga Eul
- Mình cũng vậy, Jan Di – Ga Eul thì thầm, mắt cô nhòe đi.
Kang Suk từ trong bếp cũng đi ra. Anh chàng ngẩn người nhìn hai cô gái vừa ôm nhau vừa khóc. Rồi Kang Suk tiến tới, giang tay ôm cả 2 người. Anh chàng mỉm cười một cách ngờ nghệch nhưng rất đáng yêu:
- Ga Eul à, chào mừng cậu trở lại
- Kang Suk. Tôi cũng rất nhớ cậu – Ga Eul mỉm cười, cô vòng tay ôm lấy Kang Suk và Jan Di.
[Cảm giác này thật đặc biệt. Giống như tôi vừa lật lại một quyển sách và đọc lại những chương mình yêu thích nhất vậy. Biết rõ nó sẽ diễn ra như thế nào nhưng vẫn rất hồi hộp chờ đợi, hồi hộp được cảm nhận lần nữa cảm giác dễ chịu này. Quán cháo, Kang Suk, Jan Di… là cảm giác quay ngược thời gian. Là cảm giác nắm thật chặt những gì mình luôn mong nhớ, ấp ủ. Tôi thật sự muốn kéo dài cảm giác này… Là cảm giác nắm hạnh phúc trong tay. Những người bạn của tôi]
***
Chap 1 - Part 2
Công viên...
Có 2 cô gái đang ngồi trên xích đu. Tuổi của họ có lẽ không còn thích hợp chơi mấy trò con nít này nữa. Nhưng có những người, dù lớn hay nhỏ vẫn chỉ thích những nơi họ quen ngồi, quen tới. Ga Eul và Jan Di là những người như vậy.
Ga Eul vừa trở lại đã lập tức phụ giúp Kang Suk và Jan Di làm trong quán cháo. Tối muộn, quán cháo đã khá vắng khách nên Jan Di tranh thủ lôi Ga Eul ra ngoài trò chuyện. Họ vẫn mặc nguyên bộ tạp dề đỏ của quán cháo. Trông hai cô gái vẫn giống như những ngày học trung học ngày xưa. Ngộ nghĩnh và đáng yêu.
- Ga Eul à…
Jan Di nói một cách tần ngần. Ga Eul quay sang mở to mắt chờ Jan Di hỏi. Vẫn là ánh mắt năm xưa, tròn, to, có chút trẻ con thuần khiết. Jan Di thoáng thấy đau lòng. Ánh mắt của Ga Eul, không nên đỏ lên vì khóc, không nên sưng lên vì mất ngủ. Ánh mắt ấy chỉ nên lấp lánh nụ cười hạnh phúc. Nhưng những năm qua, ánh mắt này có lúc nào được ánh lên niềm vui chưa?
- Ga Eul à… Cậu đã làm mình rất lo lắng…
- Jan Di.
Ga Eul xúc động ôm vai bạn. Jan Di lúc nào cũng là người lo lắng cho cô nhất. Khi cô nói đã quyết định đi học, Jan Di không hỏi câu nào chỉ lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc, thậm chí còn gửi thêm tiền vào ngân hàng cho cô.
- Lúc đó, mình không dám hỏi lý do cậu bỏ đi. Nhưng mình biết, là do Yi Jung sunbae phải không?
GaEul không nói tiếng nào, cũng không gật đầu hay lắc đầu. Cô lặng lẽ nhìn ra xa.
- Là Yi Jung sunbae phải không? Lúc sunbae đi học, cậu đã không ra tiễn anh ấy. Nhưng lúc đó, cậu rất vui mà. Cậu không hề tỏ ra buồn phiền, còn nói sẽ chờ Yi Jung sunbae trở lại. Lúc đó, cậu cũng đã có một công việc tốt. Tại sao, 1 năm sau cậu lại đột ngột muốn ra đi? Mà lại học chuyên ngành hoàn toàn khác với mơ ước của cậu. cậu từng thích trở thành một cô giáo cơ mà?
- Jan Di này… cậu có bao giờ tưởng tượng tương lai sẽ ra sao chưa?
Ga Eul không trả lời mà đột ngột hỏi một câu khiến Jan Di ngạc nhiên
– sao cơ?
Ga Eul cười nhẹ:
- cậu biết không, ngày xưa, mình rất hay tưởng tượng. Mình tưởng tượng, sau khi Yi Jung sunbae từ Thụy Điển trở về, người đầu tiên mà anh ấy tới tìm sẽ là mình. Lúc đó, mình đang là một cô giáo. Xung quanh mình là một đám nhóc dễ thương. Anh ấy sẽ xuất hiện, mỉm cười với mình….– Ga Eul cười – … cậu biết không… mình còn ngốc tới độ tưởng tượng ra, lũ nhóc sẽ hỏi anh ấy “chú ơi, chú có phải bạn trai của cô giáo cháu không?” và anh ấy sẽ xác nhận…
- Ga Eul à…
- Nhưng mà – Ga Eul thở dài – Rồi mình biết, giấc mơ của mình là mơ mộng hão huyền. Là ảo tưởng của mình thôi. Thật sự, mình chỉ là chút chấn động nhất thời. Khi anh ấy bình tĩnh lại thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
- Là chuyện gì đã xảy ra. Tại sao lại thế? Tại sao… là anh ấy đã thay đổi ư?
- Không…. Anh ấy chưa hề thay đổi… đúng… chỉ tại mình nghĩ anh ấy thay đổi… là mình nhầm…
Giọng Ga Eul nhẹ như gió. Cô nói với Jan Di nhưng gần như là tự nói với chính mình. Jan Di nhìn Ga Eul một cách khó hiểu. Điều duy nhất cô hiểu lúc này chính là không nên tiếp tục câu chuyện nữa, có lẽ tốt nhất là không nên bới móc lại quá khứ. Nếu nó đã ngủ yên thì cứ cho nó ngủ yên.
Jan Di lảng sang chuyện khác:
- Mấy năm qua cậu đã sống thế nào? Cậu ít lên mạng, cũng chẳng email cho mình, thỉnh thoảng mới nhận được thiệp chúc mừng, cũng chỉ ghi ngắn gọn “Chúc mừng Jan Di. Mình vẫn khỏe. Nhớ cậu nhiều” – Jan Di dằn dỗi – còn ít chữ hơn cả Jun PyO nữa
Ga Eul cười:
- Ah, Jun PyO sunbae. Anh ấy chắc vẫn vậy nhỉ? Còn Ji Hoo sunbae, Woo Bin sunbae nữa…
- Ji Hoo sunbae thì rất nổi tiếng. Anh ấy vừa là nhà soạn nhạc lại vừa kinh doanh nhà hát rất thành công. Mà anh ấy lại còn là một bác sỹ rất hiền lành nữa. Bệnh nhân rất quý anh ấy.
- Chắc là bệnh nhân nữ chứ gì? – Ga Eul cười khúc khích – Phụ nữ gặp anh ấy chắc chắn là tỷ lệ đau tim và chóng mặt ngất xỉu tăng lên ầm ầm
- Yah! Ga Eul à. Anh ấy có phải casanova như Yi Jung và Woo Bin sunbae đâu. Woo Bin sunbae thì càng ngày càng giỏi. Anh ấy là một ông chủ có thế lực lắm.
- F4 đúng là F4. Lúc nào cũng hot cả. Jun PyO sunbae và cậu vẫn tốt chứ?
- Anh ta thì có gì mà tốt chứ. Vẫn thô lỗ cục cằn như trước. Suốt ngày cứ bám theo mình lải nhải chuyện kết hôn khiến mình phát điên
- Jan Di, cậu có phúc không biết hưởng. Cậu còn định từ chối anh ấy đến bao giờ
- Thôi đi – Jan Di vừa cười vừa xua tay – Cậu không biết đâu. Anh ấy cầu hôn mà như muốn nhảy vào xé xác mình vậy. Khi nào anh ta học được cách dịu dàng hơn thì mình sẽ suy nghĩ.
- Thế thì có lẽ cậu sẽ chết già đấy
2 cô gái cùng cười. Jan Di nghiêng đầu:
- Ah, giờ cậu sẽ làm ở đâu. Nghe nói cậu đã từng làm cho các tạp chí lớn ở nước ngoài. Sao không ở đó làm, lại về đây làm gì?
- Vì mình rất nhớ cậu – Ga Eul lè lưỡi còn Jan Di thì làm vẻ rợn tóc gáy – Thật ra mình đã chán ở Anh rồi. Vừa lạnh lẽo vừa cô đơn. Mình muốn trở về đây. Giờ mình thấy mình đã làm đúng. Gặp lại cậu và Kang Suk làm mình thấy rất ấm áp
Ga Eul gục đầu vào vai Jan Di:
- Suốt những năm qua, người mà mình nhớ nhất chính là cậu và cậu ấy. Ba mẹ mình mất khiến mình rất đau lòng, mình đã nghĩ mảnh đất này, cậu và Kang Suk chính là những người duy nhất còn níu mình lại, là sợi dây lưu giữ quá khứ của mình
- Ga Eul…
- Jan Di này…
Jan Di “hử” nhẹ một tiếng. Ga Eul ngẩng đầu lên rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn mình, cô khẽ thì thầm:
- Mình rất nhớ cậu. Bạn của mình
Jan Di mỉm cười, cô siết chặt tay bạn mình. Tình bạn của họ vẫn vậy, dường như chưa từng có khoảng cách 5 năm… mọi thứ vẫn vậy… nhẹ nhàng và thân thiết.
***
GaEul xếp hết bát đũa vừa rửa lên. Cô tỉ mỉ lau thật sạch tất cả những giọt nước còn sót lại rồi mới cất bát đi. Chẳng hiểu từ lúc nào cô có thói quen nâng niu với bất kỳ món đồ gốm sứ nào… Một sự trân trọng mà chính bản thân cô cũng không biết do đâu.
Ngoài phòng khách, Lee Chul – đồng nghiệp tại tòa soạn và cũng là hàng xóm ở cùng tòa nhà với Ga Eul đang ngồi thu lu trên sofa xem tivi. Anh chàng không dám về nhà vì đang có một nhóm cô nàng fan hâm mộ ngồi lì trước cửa. Danh tiếng phóng viên Lee Chul của tạp chí Seoul Today rất được các cô gái trẻ ngưỡng mộ. Anh ta là một tay nhiếp ảnh cự phách với những bài viết về nghệ thuật sâu sắc. Mối quan hệ mật thiết của Lee Chul với các ngôi sao cũng là một lý do khiến anh có có nhiều fan không kém một ngôi sao đang lên nào. Tuy thế, Lee Chul khác hẳn với các ngôi sao – anh ta chẳng hứng thú với việc có fan hâm mộ và việc chui vào ăn dầm nằm dề ẩn nấp ở nhà Ga Eul đã trở thành công việc hàng ngày của Lee Chul sau giờ làm việc.
- Anh định ngồi lì ở đây tới bao giờ hả Lee Chul?
- Xin cô mà Ga Eul. Coi như nể tình đồng nghiệp bấy lâu đi. Tôi mà về thì cô ta không tha cho tôi đâu – Lee Chul nhăn nhó
- Ngày nào cũng vậy. Tôi phải tính tiền thuê nhà với anh mất thôi – Ga Eul lắc đầu - Được rồi. Nhưng chỉ tới 10h30 thôi đấy. Tôi còn phải đi ngủ
- Thì cô cứ ngủ đi
- Yah! Lee Chul
- Có gì mà cô phải lo. Cô không có thân hình của Lee Hyori thì Lee Chul này không rung động đâu. Chỉ lo cô không kiềm chế nổi trước vẻ đẹp của tôi thôi. Tôi không sợ thì cô sợ gì? – Anh chàng cười gian xảo
- Yah! Anh muốn chết phải không
Ga Eul giơ nắm đấm dọa nạt Lee Chul làm anh chàng co dúm người dơ tay ra che người
- Thôi, thôi. Cô nàng hung dữ. Sợ cô rồi…. Này, cái anh chàng họ So này sao lại có sức quyến rũ thế nhỉ? Đám phụ nữ phát cuồng vì anh ta. – Lee Chul chợt đổi đề tài.
“Chủ tịch tập đoàn họ So – So Yi Jung sẽ rời Hàn Quốc tới bảo tàng Hoàng gia Anh theo lời mời của Nữ hoàng Anh Elizabeth để giám định một số cổ vật tại Cung điện Buckingham. Đây là lần đầu tiên Hoàng gia Anh mời một nhà giám định nước ngoài tới giám định đồ trong hoàng thất…”
Ga Eul quay ra nhìn TV, là cuộc họp báo trước khi So Yi Jung rời Hàn Quốc. Vẫn bộ vest xám đắt tiền ôm vừa khéo thân hình cao lớn, mái tóc lòa xòa một cách cố ý làm nổi bật những đường nét thanh tú của khuông mặt Yi Jung. 6 năm đã trôi qua nhưng dường như thời gian chẳng ảnh hưởng mấy đến anh. Vẫn nụ cười nửa miệng quyến rũ, vẫn thái độ bình thản tự tin…
Ga Eul nhìn TV với vẻ bàng quan, chẳng có chút xao động gì nơi cô. Hay ít ra, người đối diện chẳng nhận ra chút thay đổi bất thường gì trên khuôn mặt Ga Eul lúc này. Cô xem TV một cách thản nhiên như bất kỳ một khán giả nào đang gặp phải chương trình nhạt nhẽo và sẵn sàng túm lấy cái remote để đổi kênh khác mà không vương vấn gì.
Lee Chul khoanh tay trước ngực, anh chàng nheo mắt vẻ coi thường:
- Xét về độ trẻ trung, rõ ràng tôi và anh ta ngang ngửa. Xét về vẻ đẹp trai, làm sao anh ta sánh bằng tôi. Hừm… chỉ có tiền bạc thôi… con người giờ lóa mắt vì tiền rồi
- Thôi đi Lee Chul, anh làm tôi phát ói. Mau biến về căn hộ của anh đi cho mấy cô nàng đó xử lý anh
- Chu Ga Eul. Cô thật là tử tế đấy. Đẩy bạn bè vào hang hùm
Lee Chul bám chặt vào thành ghế khiến Ga Eul không cách nào đẩy nổi anh chàng đi. Cuối cùng, cô đành chịu thua mặc kệ anh ta. Lee Chul cười hì hì:
- Ga Eul, rồi tôi nhất định sẽ trả ơn cô. Đừng lo, chơi với Lee Chul đại nhân chưa có ai chịu thiệt đâu
- Tôi sẽ là người đầu tiên chứ gì?
- Yah! Chu Ga Eul…
2 người cứ tiếp tục cãi nhau qua lại. Họ còn ném cả gối vào nhau. Cười nói… Trên TV, Yi Jung vẫn đang trả lời phỏng vấn…
***
Author:Sushi_love
Status: on going
Rating:K+
Genres: tổng hợp
Disclaimer: Tất cả nhân vật đều thuộc về thế giới của riêng họ nhưng câu chuyện thuộc về tác giả
Characters: gốm - cháo và F4. Đây là câu chuyện tiếp theo của BOF nên mọi nhân vật vẫn giữ nguyên về hoàn cảnh, tính cách.
HƯỚNG DẪN LỘI PAGE: các bạn có thể ấn vào chữ : only view author's post ở trên cùng của bài viết này để đọc cho liền mạch nhé.
Summary: Sau khi du học tại Thụy Điển, Yi Jung trở về và tiếp quản tập đoàn So. Anh đã phát triển tập đoàn thành một trong những tập đoàn mạnh nhất HQ về nghệ thuật cũng như mỹ nghệ. Trong khi đó, Chu Ga Eul không làm cô giáo như mong ước trước đây của cô mà đi du học. Sau khi trở về cô đã làm phóng viên tạp chí Seoul Today. Các nhân vật khác vẫn tiếp tục làm công việc mà phần cuối BOF I đã có. Yoon Ji Hoo vừa kinh doanh, vừa làm bác sĩ tại bệnh viện Shinhwa. Jan Di cũng trở thành bác sĩ. Woo Bin và Jun PyO tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Câu chuyện bắt đầu khi Ga Eul trở về Hàn Quốc và cô dần dần "đụng" mặt người cũ...
Đặc biệt, xuất hiện thêm một số nv mới:
Lee Chul…. Park Hae Jin: phóng viên nổi tiếng của Seoul Today, được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ vì tài năng. Bạn học cùng đại học của Ga Eul rồi lại thành đồng nghiệp nên rất thân thiết với Ga Eul.
Kim Jae Joong… Kim Jae Joong: Trưởng phòng phóng viên của Seoul Today
---------------------------------
Summary:
Như người ta thường nói: Người tính không bằng trời tính. Và lời hẹn 4 năm của Yi Jung và Ga Eul đã không được thực hiện như lời họ nói trước khi anh lên đường đi Thụy Điển.
6 năm sau cái hẹn của Yi Jung và Ga Eul…
Rất nhiều thứ đã thay đổi…
Họ đã trưởng thành…
Có những công việc mới
Mối quan hệ mới…
Còn suy nghĩ của họ
... liệu có thay đổi
BOF II: Nhất kỳ nhất hội
Chap 1 - part 1: Trở lại
Tòa soạn Seoul Today, một ngày cuối đông…
Một cô gái vóc dáng nhỏ bé mở cửa phòng Tổng biên tập, cô ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn có vẻ gì rất thu hút. Có lẽ là ở gương mặt trong sáng và dịu dàng của cô
Tổng biên tập Kim Chang Min ngẩng đầu lên nhìn người mới bước vào phòng mình. Ông mỉm cười thân thiện:
- Cô Ga Eul phải không? Cô ngồi đi
- Dạ. Cảm ơn ngài Kim
- Không cần khách sáo thế. Cứ gọi tôi là chú Chang Min được rồi
- Dạ… - Ga Eul mỉm cười
[Ông ấy cho tôi một cảm giác thật đặc biệt, khác hẳn những gì tôi đã tưởng tượng. Tổng Biên tập một tờ báo có uy tín nhất nhì Hàn Quốc. Những gì Seoul today nói là những gì mà công chúng thực sự tin tưởng. Nhiều chính trị gia, các nhà doanh nghiệp và cả các nghệ sỹ đều mong muốn có một bài viết trên Seoul today. Đó là sự bảo chứng cho uy tín và thương hiệu của họ. Nhưng Kim Chang Min lại có phong thái của một nhà giáo thân thiện hơn là một cây bút sắc sảo đầy quyền lực.
Kim Chang Min đang chăm chú đọc CV của tôi. Không biết ông ấy có chấp nhận tôi không nhỉ…]
- Cô Ga Eul có thế mạnh gì?
Kim Chang Min hỏi rất đột ngột khiến Ga Eul hơi ngạc nhiên, cô chưa biết trả lời thế nào. Chang Min lại mỉm cười hiền hậu:
- CV của cô rất ấn tượng. Tốt nghiệp Học viện Báo chí Hoàng gia Anh. Từng làm cho các tạp chí hàng đầu của Anh và Đức. Điểm số trong trường học của cô cũng rất khá. Cô… học cùng với Lee Chul à?
- Vâng. Chúng tôi là bạn học. Nhưng sau khi tốt nghiệp anh ấy trở về Hàn Quốc trước còn tôi có đi làm thêm tại một số tạp chí của nước ngoài
- Rất tuyệt. Cô rất giống cậu ấy - một phóng viên đa năng, vừa có khả năng chụp ảnh tốt vừa có khả năng viết bài rất ổn. Tôi rất có ấn tượng đấy. Nhưng… tôi thực sự muốn biết, cô có thế mạnh gì?
- Tôi thiên về văn hóa nghệ thuật – Ga Eul trả lời không chút ngần ngừ.
- Vậy tại sao cô lại chọn tòa soạn của chúng tôi? Cô biết chúng tôi không phải là một tờ báo mạnh về văn hóa nghệ thuật chứ?
- Tôi biết, nhưng tôi nghĩ Seoul Today là một tờ báo mạnh ở rất nhiều mảng thì văn hóa nghệ thuật cũng nên là một mảng mạnh. Tôi hy vọng, với những gì các ngài đã có và với sự cố gắng của tôi, Seoul Today sẽ trở thành một tờ báo mạnh về văn hóa nghệ thuật
- Cô rất tự tin
- Nếu bản thân mình không tin mình thì sẽ chẳng có ai tin mình, thưa ngài
Thoáng có một vẻ bất ngờ hiện ra trên mặt Kim Chang Min. Ông không ngờ một cô gái trẻ như vậy lại có lối suy nghĩ mạnh bạo như thế.
- À, tôi hiểu rồi – Kim Chang Min mỉm cười rồi ấn một nút trên điện thoại bàn của mình – Kim Jae Joong, anh vào gặp tôi một lúc
Một người đàn ông còn rất trẻ bước vào. Anh ta có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đẹp nhưng có chút lạnh lùng.
Kim Chang Min chỉ vào Ga Eul:
- Jae Joong, đây là Ga Eul. Từ giờ cô ấy sẽ là phóng viên của anh. Anh sẽ giúp đỡ cô ấy nhé
- Chào cô. Tôi là Kim Jae Joong phụ trách phần văn hóa nghệ thuật của Seoul Today. Rất vui được gặp cô
- Chào anh. Tôi là Chu Ga Eul
- Thôi, màn chào hỏi vậy là được rồi – Kim Chang Min cười – Cô Ga Eul. Chào mừng cô gia nhập Seoul Today. Hy vọng, cô sẽ giúp chúng tôi thực sự trở thành một tờ báo mạnh về văn hóa nghệ thuật. – Kim Chang Min nháy mắt hóm hỉnh khiến Ga Eul hơi chột dạ. Liệu lúc nãy có phải cô quá tự tin không.
…
Kim Jae Joong đưa Ga Eul vào phòng làm việc chào hỏi mọi người. Toàn bộ phóng viên của phòng văn hóa nghệ thuật có 5 người. Mi Young – phụ trách phần văn hóa, Nam Sang Mil – phụ trách các chương trình nghệ thuật trình diễn, Lee Chul – phóng viên ảnh và phụ trách phần thời trang, Choi Ji Sung – phụ trách phần âm nhạc, Kim Ha Eul – phụ trách phần điện ảnh.
…
Ga Eul bước ra khỏi tòa soạn, cô hít một hơi thật dài, Seoul lúc này thời tiết không quá lạnh, những cơn gió chỉ khiến người ta hơi co mình lại, lòng thoáng bồi hồi.
Đã 5 năm cô xa đất nước này. Mọi thứ không quá thay đổi, chỉ có tâm trạng là thay đổi. Cách đây 5 năm, lúc rời khỏi Seoul, trái tim cô ngỡ như không bao giờ có thể lành lại được. Nhưng giờ… chẳng gì có thể làm nó tổn thương được nữa. Mọi vết thương đều đã thành sẹo, xù xì, xấu xí nhưng chắc chắn và mạnh mẽ.
- Seoul à… Ga Eul trở về rồi.
Ga Eul mỉm cười, cô quàng lại chiếc khăn len vừa tuột khỏi vai rồi bước vội lên chuyến xe bus vừa trờ tới. Cô cần gặp lại một người. Là người cô đã nhung nhớ suốt những năm qua.
===
Jan Di vứt phịch chiếc giẻ lau bàn xuống rồi buông người xuống ghế. Cô đưa tay chống cằm nhìn ra cửa. Kang Suk – anh chàng chủ quán cháo năm xưa trông vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn cặp kính cận dày cộp và chiếc tạp dề đỏ ngộ nghĩnh. Kang Suk tò mò nhìn Jan Di:
- Cô sao thế, hôm nay lại gây sự với Jun PyO à?
- Yah! Cái miệng ăn mắm ăn muối của cậu. Trù ẻo chúng tôi gây nhau hoài sao?
- Cần gì tôi trù ẻo, 2 người có ngày nào không gây lộn đâu?
- Aishh… cậu thật là. Tôi là người dịu dàng đấy, chỉ tại anh ta cứ hay kiếm cớ chọc giận tôi thôi
- Được rồi được rồi – Kang Suk vội vã xua tay – tôi xin lỗi. Thế cậu có chuyện gì?
- Là Chu Ga Eul. Cô ấy nói sẽ về Hàn Quốc trong tuần này nhưng lại nhất định không nói sẽ về ngày nào để tôi ra đón. Ngày nào tôi cũng hồi hộp chờ đợi cô ấy. Thật là sốt ruột
- Chắc cô ấy không muốn cô mất công ra đón
Jan Di xị mặt, cô lẩm bẩm:
- Lúc nào cũng sợ phiền hà tới người khác. Ga Eul, cậu thật chẳng thay đổi chút nào
- Geum Jan Di, nói sau lưng người khác là thói xấu đấy
- Ga Eul
Jan Di gần như nhảy bật khỏi ghế. Ga Eul đang đứng trước cửa, vóc dáng nhỏ bé, mái tóc xoăn nhẹ đen mượt và nụ cười lấp lánh như trẻ thơ.
- Ga Eul
Ga Eul cười, giang tay ra, cô nghiêng đầu:
- Có định ôm hôn bạn cũ không nào?
Jan Di gần như bay đến ôm chặt lấy Ga Eul. Cô siết chặt lấy bạn mình như sợ buông lỏng tay là Ga Eul sẽ bay mất:
- Mình nhớ cậu quá Ga Eul
- Mình cũng vậy, Jan Di – Ga Eul thì thầm, mắt cô nhòe đi.
Kang Suk từ trong bếp cũng đi ra. Anh chàng ngẩn người nhìn hai cô gái vừa ôm nhau vừa khóc. Rồi Kang Suk tiến tới, giang tay ôm cả 2 người. Anh chàng mỉm cười một cách ngờ nghệch nhưng rất đáng yêu:
- Ga Eul à, chào mừng cậu trở lại
- Kang Suk. Tôi cũng rất nhớ cậu – Ga Eul mỉm cười, cô vòng tay ôm lấy Kang Suk và Jan Di.
[Cảm giác này thật đặc biệt. Giống như tôi vừa lật lại một quyển sách và đọc lại những chương mình yêu thích nhất vậy. Biết rõ nó sẽ diễn ra như thế nào nhưng vẫn rất hồi hộp chờ đợi, hồi hộp được cảm nhận lần nữa cảm giác dễ chịu này. Quán cháo, Kang Suk, Jan Di… là cảm giác quay ngược thời gian. Là cảm giác nắm thật chặt những gì mình luôn mong nhớ, ấp ủ. Tôi thật sự muốn kéo dài cảm giác này… Là cảm giác nắm hạnh phúc trong tay. Những người bạn của tôi]
***
Chap 1 - Part 2
Công viên...
Có 2 cô gái đang ngồi trên xích đu. Tuổi của họ có lẽ không còn thích hợp chơi mấy trò con nít này nữa. Nhưng có những người, dù lớn hay nhỏ vẫn chỉ thích những nơi họ quen ngồi, quen tới. Ga Eul và Jan Di là những người như vậy.
Ga Eul vừa trở lại đã lập tức phụ giúp Kang Suk và Jan Di làm trong quán cháo. Tối muộn, quán cháo đã khá vắng khách nên Jan Di tranh thủ lôi Ga Eul ra ngoài trò chuyện. Họ vẫn mặc nguyên bộ tạp dề đỏ của quán cháo. Trông hai cô gái vẫn giống như những ngày học trung học ngày xưa. Ngộ nghĩnh và đáng yêu.
- Ga Eul à…
Jan Di nói một cách tần ngần. Ga Eul quay sang mở to mắt chờ Jan Di hỏi. Vẫn là ánh mắt năm xưa, tròn, to, có chút trẻ con thuần khiết. Jan Di thoáng thấy đau lòng. Ánh mắt của Ga Eul, không nên đỏ lên vì khóc, không nên sưng lên vì mất ngủ. Ánh mắt ấy chỉ nên lấp lánh nụ cười hạnh phúc. Nhưng những năm qua, ánh mắt này có lúc nào được ánh lên niềm vui chưa?
- Ga Eul à… Cậu đã làm mình rất lo lắng…
- Jan Di.
Ga Eul xúc động ôm vai bạn. Jan Di lúc nào cũng là người lo lắng cho cô nhất. Khi cô nói đã quyết định đi học, Jan Di không hỏi câu nào chỉ lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc, thậm chí còn gửi thêm tiền vào ngân hàng cho cô.
- Lúc đó, mình không dám hỏi lý do cậu bỏ đi. Nhưng mình biết, là do Yi Jung sunbae phải không?
GaEul không nói tiếng nào, cũng không gật đầu hay lắc đầu. Cô lặng lẽ nhìn ra xa.
- Là Yi Jung sunbae phải không? Lúc sunbae đi học, cậu đã không ra tiễn anh ấy. Nhưng lúc đó, cậu rất vui mà. Cậu không hề tỏ ra buồn phiền, còn nói sẽ chờ Yi Jung sunbae trở lại. Lúc đó, cậu cũng đã có một công việc tốt. Tại sao, 1 năm sau cậu lại đột ngột muốn ra đi? Mà lại học chuyên ngành hoàn toàn khác với mơ ước của cậu. cậu từng thích trở thành một cô giáo cơ mà?
- Jan Di này… cậu có bao giờ tưởng tượng tương lai sẽ ra sao chưa?
Ga Eul không trả lời mà đột ngột hỏi một câu khiến Jan Di ngạc nhiên
– sao cơ?
Ga Eul cười nhẹ:
- cậu biết không, ngày xưa, mình rất hay tưởng tượng. Mình tưởng tượng, sau khi Yi Jung sunbae từ Thụy Điển trở về, người đầu tiên mà anh ấy tới tìm sẽ là mình. Lúc đó, mình đang là một cô giáo. Xung quanh mình là một đám nhóc dễ thương. Anh ấy sẽ xuất hiện, mỉm cười với mình….– Ga Eul cười – … cậu biết không… mình còn ngốc tới độ tưởng tượng ra, lũ nhóc sẽ hỏi anh ấy “chú ơi, chú có phải bạn trai của cô giáo cháu không?” và anh ấy sẽ xác nhận…
- Ga Eul à…
- Nhưng mà – Ga Eul thở dài – Rồi mình biết, giấc mơ của mình là mơ mộng hão huyền. Là ảo tưởng của mình thôi. Thật sự, mình chỉ là chút chấn động nhất thời. Khi anh ấy bình tĩnh lại thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
- Là chuyện gì đã xảy ra. Tại sao lại thế? Tại sao… là anh ấy đã thay đổi ư?
- Không…. Anh ấy chưa hề thay đổi… đúng… chỉ tại mình nghĩ anh ấy thay đổi… là mình nhầm…
Giọng Ga Eul nhẹ như gió. Cô nói với Jan Di nhưng gần như là tự nói với chính mình. Jan Di nhìn Ga Eul một cách khó hiểu. Điều duy nhất cô hiểu lúc này chính là không nên tiếp tục câu chuyện nữa, có lẽ tốt nhất là không nên bới móc lại quá khứ. Nếu nó đã ngủ yên thì cứ cho nó ngủ yên.
Jan Di lảng sang chuyện khác:
- Mấy năm qua cậu đã sống thế nào? Cậu ít lên mạng, cũng chẳng email cho mình, thỉnh thoảng mới nhận được thiệp chúc mừng, cũng chỉ ghi ngắn gọn “Chúc mừng Jan Di. Mình vẫn khỏe. Nhớ cậu nhiều” – Jan Di dằn dỗi – còn ít chữ hơn cả Jun PyO nữa
Ga Eul cười:
- Ah, Jun PyO sunbae. Anh ấy chắc vẫn vậy nhỉ? Còn Ji Hoo sunbae, Woo Bin sunbae nữa…
- Ji Hoo sunbae thì rất nổi tiếng. Anh ấy vừa là nhà soạn nhạc lại vừa kinh doanh nhà hát rất thành công. Mà anh ấy lại còn là một bác sỹ rất hiền lành nữa. Bệnh nhân rất quý anh ấy.
- Chắc là bệnh nhân nữ chứ gì? – Ga Eul cười khúc khích – Phụ nữ gặp anh ấy chắc chắn là tỷ lệ đau tim và chóng mặt ngất xỉu tăng lên ầm ầm
- Yah! Ga Eul à. Anh ấy có phải casanova như Yi Jung và Woo Bin sunbae đâu. Woo Bin sunbae thì càng ngày càng giỏi. Anh ấy là một ông chủ có thế lực lắm.
- F4 đúng là F4. Lúc nào cũng hot cả. Jun PyO sunbae và cậu vẫn tốt chứ?
- Anh ta thì có gì mà tốt chứ. Vẫn thô lỗ cục cằn như trước. Suốt ngày cứ bám theo mình lải nhải chuyện kết hôn khiến mình phát điên
- Jan Di, cậu có phúc không biết hưởng. Cậu còn định từ chối anh ấy đến bao giờ
- Thôi đi – Jan Di vừa cười vừa xua tay – Cậu không biết đâu. Anh ấy cầu hôn mà như muốn nhảy vào xé xác mình vậy. Khi nào anh ta học được cách dịu dàng hơn thì mình sẽ suy nghĩ.
- Thế thì có lẽ cậu sẽ chết già đấy
2 cô gái cùng cười. Jan Di nghiêng đầu:
- Ah, giờ cậu sẽ làm ở đâu. Nghe nói cậu đã từng làm cho các tạp chí lớn ở nước ngoài. Sao không ở đó làm, lại về đây làm gì?
- Vì mình rất nhớ cậu – Ga Eul lè lưỡi còn Jan Di thì làm vẻ rợn tóc gáy – Thật ra mình đã chán ở Anh rồi. Vừa lạnh lẽo vừa cô đơn. Mình muốn trở về đây. Giờ mình thấy mình đã làm đúng. Gặp lại cậu và Kang Suk làm mình thấy rất ấm áp
Ga Eul gục đầu vào vai Jan Di:
- Suốt những năm qua, người mà mình nhớ nhất chính là cậu và cậu ấy. Ba mẹ mình mất khiến mình rất đau lòng, mình đã nghĩ mảnh đất này, cậu và Kang Suk chính là những người duy nhất còn níu mình lại, là sợi dây lưu giữ quá khứ của mình
- Ga Eul…
- Jan Di này…
Jan Di “hử” nhẹ một tiếng. Ga Eul ngẩng đầu lên rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn mình, cô khẽ thì thầm:
- Mình rất nhớ cậu. Bạn của mình
Jan Di mỉm cười, cô siết chặt tay bạn mình. Tình bạn của họ vẫn vậy, dường như chưa từng có khoảng cách 5 năm… mọi thứ vẫn vậy… nhẹ nhàng và thân thiết.
***
GaEul xếp hết bát đũa vừa rửa lên. Cô tỉ mỉ lau thật sạch tất cả những giọt nước còn sót lại rồi mới cất bát đi. Chẳng hiểu từ lúc nào cô có thói quen nâng niu với bất kỳ món đồ gốm sứ nào… Một sự trân trọng mà chính bản thân cô cũng không biết do đâu.
Ngoài phòng khách, Lee Chul – đồng nghiệp tại tòa soạn và cũng là hàng xóm ở cùng tòa nhà với Ga Eul đang ngồi thu lu trên sofa xem tivi. Anh chàng không dám về nhà vì đang có một nhóm cô nàng fan hâm mộ ngồi lì trước cửa. Danh tiếng phóng viên Lee Chul của tạp chí Seoul Today rất được các cô gái trẻ ngưỡng mộ. Anh ta là một tay nhiếp ảnh cự phách với những bài viết về nghệ thuật sâu sắc. Mối quan hệ mật thiết của Lee Chul với các ngôi sao cũng là một lý do khiến anh có có nhiều fan không kém một ngôi sao đang lên nào. Tuy thế, Lee Chul khác hẳn với các ngôi sao – anh ta chẳng hứng thú với việc có fan hâm mộ và việc chui vào ăn dầm nằm dề ẩn nấp ở nhà Ga Eul đã trở thành công việc hàng ngày của Lee Chul sau giờ làm việc.
- Anh định ngồi lì ở đây tới bao giờ hả Lee Chul?
- Xin cô mà Ga Eul. Coi như nể tình đồng nghiệp bấy lâu đi. Tôi mà về thì cô ta không tha cho tôi đâu – Lee Chul nhăn nhó
- Ngày nào cũng vậy. Tôi phải tính tiền thuê nhà với anh mất thôi – Ga Eul lắc đầu - Được rồi. Nhưng chỉ tới 10h30 thôi đấy. Tôi còn phải đi ngủ
- Thì cô cứ ngủ đi
- Yah! Lee Chul
- Có gì mà cô phải lo. Cô không có thân hình của Lee Hyori thì Lee Chul này không rung động đâu. Chỉ lo cô không kiềm chế nổi trước vẻ đẹp của tôi thôi. Tôi không sợ thì cô sợ gì? – Anh chàng cười gian xảo
- Yah! Anh muốn chết phải không
Ga Eul giơ nắm đấm dọa nạt Lee Chul làm anh chàng co dúm người dơ tay ra che người
- Thôi, thôi. Cô nàng hung dữ. Sợ cô rồi…. Này, cái anh chàng họ So này sao lại có sức quyến rũ thế nhỉ? Đám phụ nữ phát cuồng vì anh ta. – Lee Chul chợt đổi đề tài.
“Chủ tịch tập đoàn họ So – So Yi Jung sẽ rời Hàn Quốc tới bảo tàng Hoàng gia Anh theo lời mời của Nữ hoàng Anh Elizabeth để giám định một số cổ vật tại Cung điện Buckingham. Đây là lần đầu tiên Hoàng gia Anh mời một nhà giám định nước ngoài tới giám định đồ trong hoàng thất…”
Ga Eul quay ra nhìn TV, là cuộc họp báo trước khi So Yi Jung rời Hàn Quốc. Vẫn bộ vest xám đắt tiền ôm vừa khéo thân hình cao lớn, mái tóc lòa xòa một cách cố ý làm nổi bật những đường nét thanh tú của khuông mặt Yi Jung. 6 năm đã trôi qua nhưng dường như thời gian chẳng ảnh hưởng mấy đến anh. Vẫn nụ cười nửa miệng quyến rũ, vẫn thái độ bình thản tự tin…
Ga Eul nhìn TV với vẻ bàng quan, chẳng có chút xao động gì nơi cô. Hay ít ra, người đối diện chẳng nhận ra chút thay đổi bất thường gì trên khuôn mặt Ga Eul lúc này. Cô xem TV một cách thản nhiên như bất kỳ một khán giả nào đang gặp phải chương trình nhạt nhẽo và sẵn sàng túm lấy cái remote để đổi kênh khác mà không vương vấn gì.
Lee Chul khoanh tay trước ngực, anh chàng nheo mắt vẻ coi thường:
- Xét về độ trẻ trung, rõ ràng tôi và anh ta ngang ngửa. Xét về vẻ đẹp trai, làm sao anh ta sánh bằng tôi. Hừm… chỉ có tiền bạc thôi… con người giờ lóa mắt vì tiền rồi
- Thôi đi Lee Chul, anh làm tôi phát ói. Mau biến về căn hộ của anh đi cho mấy cô nàng đó xử lý anh
- Chu Ga Eul. Cô thật là tử tế đấy. Đẩy bạn bè vào hang hùm
Lee Chul bám chặt vào thành ghế khiến Ga Eul không cách nào đẩy nổi anh chàng đi. Cuối cùng, cô đành chịu thua mặc kệ anh ta. Lee Chul cười hì hì:
- Ga Eul, rồi tôi nhất định sẽ trả ơn cô. Đừng lo, chơi với Lee Chul đại nhân chưa có ai chịu thiệt đâu
- Tôi sẽ là người đầu tiên chứ gì?
- Yah! Chu Ga Eul…
2 người cứ tiếp tục cãi nhau qua lại. Họ còn ném cả gối vào nhau. Cười nói… Trên TV, Yi Jung vẫn đang trả lời phỏng vấn…
***